Những bài ca không quên theo năm tháng

BÀI ĐĂNG MỚI NHẤT

Chia sẻ

Hãy cứu giúp một con người, một hoàn cảnh gia đình suy kiệt, các cháu có thể sẽ không được đến trường..
                                Nguyễn Hoài Thương – hoaithuongcb317@gmail.com.

   Một căn bệnh quái ác “Nhiễm virus Lupus ban đỏ” đã kéo dài hơn bốn năm, chúng gây ra rất nhiều biến chứng bệnh trong cơ thể chị C nhiều năm nay, dẫn đến suy thận nặng, máu mất hồng cầu cấp, suy tim, suy gan, rối loạn tiêu hóa và động kinh… Cơ thể 62kg nay chỉ còn 42kg tiều tụy bơ phờ, cơ thể suy nhược hoàn toàn, mất khả năng lao động, dù gia đình gặp nhiều khó khăn nhưng vẫn vay mượn khắp nơi để cứu chữa cho chị C mong sao hết bệnh, nợ nần chồng chất chưa biết bao giờ trả được? Nay tình cảnh lại bi đát hơn khi bệnh không hết mà còn nặng hơn, tiền thì cạn hết rồi, công việc làm ăn ngưng trệ tất cả… Dù hiện tại có người đã chỉ bảo cách điều trị mới mở ra hy vọng: Kết họp Đông Tây y đã được một tháng trôi qua, kết quả cơ thể chuyển biến tốt trông thấy rõ rệt, nhưng phải liên tục điều trị từ 6 tháng đến 1 năm mới hy vọng dứt bệnh (đã nhiều người điều trị thành công). Với chi phí mỗi tháng hiện nay khoảng 7tr đồngVN. Gia đình chị phải tìm cho được ít nhất là 90 tr đồng VN, để hành trình điều trị được liên tục và an toàn. Đâu ra khoảng tiền như vậy với một gia đình kiệt quệ như anh chị….?

    Hơn bốn năm trước đây. Gia đình chị C vẫn như bao gia đình khác có một cuộc sống bình thường, hằng ngày vợ chồng vẫn làm việc kiếm sống, con cái vẫn tiếp tục đến trường và nuôi hy vọng bao ước mơ anh chị đã dành cho chúng! Chị có một quán cơm bình dân ở  P 15 Quận 11, tuy nhỏ nhưng cũng đủ lo toan cho gia đình được ấm êm, các con yên tâm đến trường, anh bằng lòng với công việc của người lính già từ chiến trường K trở về…

Hình ảnh mô phỏng
Hạnh phúc gia đình bị cướp đi bởi căn bệnh quái ác.

   Một cảm nhận bắt đầu đến với chị, khi thấy sức khỏe cứ mỗi ngày mỗi yếu đi, cơ thể suy nhược dần, toàn thân cứ như có gai đâm, tóc rụng từ từ, cả người xuất hiện những làn da đỏ ngứa ngáy đi các bệnh viện như Da liễu, Quận 10, các TT Hòa hảo, Viện Pasteur để test nghiệm, chấn đoán và điều trị liên tục mà không dứt bệnh lại còn bệnh nặng thêm. Không còn sức lực để lo quán xá nữa. Chị sang quán và chuyển sang đi làm thuê công việc nhẹ để có tiền lo thuốc men và phụ giúp con cái chi phí học hành, nhưng cũng chẳng bao lâu vì sức khỏe quá yếu, bị ngất xỉu nhiều lần nên chủ cũng cho nghỉ việc. Gánh nặng kinh tế lại dồn cho anh, trong khi anh đang thất nghiệp, khó khăn lại càng khó khăn chồng chất, làm sao để có tiền lo trị bệnh, lo cho bọn trẻ ăn học, vợ chồng anh chị tìm cách mở ra Dịch vụ cung ứng lao động và dịch vụ Gia sư. Nhưng chi phí mặt bằng và thuê nhân viên quá cao không đủ sức để duy trì hoạt động. Đành trả mặt bằng rút về nhà - phòng trọ làm việc… có chút ít tiền để mua thuốc men.

   Khoảng tháng 7/2016. Lại như một cơn bão nữa đến với chị, qua nhiều năm, điều trị nhiều bệnh viện, người ta dự đoán đủ thứ bệnh có trong người và điều trị các bệnh đó như chẩn đoán, nhưng không biết rằng các bệnh đó là do Virus Lupus gây ra. Tại bệnh viện Từ dũ chẩn đoán do U xơ quá lớn nên cần phải mổ, sau khi mổ, thông thường khoảng một tuần lễ là lành bệnh về nhà, đằng này vết thương kéo dài cả tháng mà không lành lại còn gây ra biến chứng nhiều thứ trong cơ thể, bị nhiễm trùng vết mổ nhiều lần phải lên bàn mổ cả thảy 4 lần, dùng thuốc trụ sinh liều cao gấp nhiều lần, sau một tháng điều trị ở đây người ta mới tìm ra chị C bị nhiễm Virus Lupus ban đỏ, vì nó mà vết thương không lành, vì nó mà gây ra nhiều chứng bệnh khác. Vì bệnh nặng họ xin chuyển qua bệnh viện Chợ rẫy để điều trị tổng họp Lupus – Thận suy – Tim mạch – Máu – đường ruột và động kinh.. Chi phí đã lên tới hàng trăm triệu đồng, trong nhà có gì cầm được là cầm cố, cái gì bán được thì bán ngay…Mong sao có tiền để điều trị dứt điểm căn bệnh…
Cơ thể chị C hoàn toàn suy kiệt

   Tôi viết bài này, không phải tôi là bạn hay người thân gì với anh chị C, mà tình cờ tôi bắt gặp bài viết “Khoảng lặng cuộc đời” trên Facebook. Đọc xong, tôi như bị cuốn hút vào dòng oán ân khổ ải của anh đã thầm kín lâu rồi, tôi mênh mang suy nghĩ? “Như trường thiêng cảm” của những con người đồng cảnh ngộ. Hơn bảy năm về trước gia đình tôi cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự… và rất may tôi đã vượt qua như một điều kỳ diệu.. Tôi liền liên lạc với anh qua email và anh đã tả cho tôi nghe về hoàn cảnh của bản thân và gia đình anh, tôi mới hiểu “Khoảng lặng” là những gì anh đang trải qua hôm nay. Anh đang bế tắc, anh không có lối ra và như trước Đại dương mênh mông vô bề bến… bước chân anh run rẫy lạ thường… Tôi cũng là lính từ chiến trường K trở về (S 317), nên tôi lại càng hiểu anh hơn. Tôi thực hiện chuyến đi về Sài gòn thăm con đang học đại học sớm hơn lịch biểu mọi khi, mong để được tận mắt nhìn anh chị, thấy được hoàn cảnh thật sự của anh chị và nhất là nghe được những điều anh mong mỏi…

   Sự thật trước mắt tôi, tôi không tin người lính năm xưa vẫy vùng ấy lại như hôm nay, những gì anh chị nói với tôi qua email chỉ mới 1/3 vấn đề hoàn cảnh thật. Hoàn cảnh thật sự của gia đình anh chị khó khắn gấp nhiều lần.. Đến tuổi lục tuần mà anh vẫn chưa có nhà riêng, ở tạm trong căn phòng thuê khoảng 10m2, với hai vợ chồng và hai đứa con chen chúc nhau sinh hoạt, không có gì cả ngoài chiếc nệm thường để nằm chung và bộ bếp ga nấu nướng, không TIVI, không tủ lạnh, chỉ có một bộ máy tính bàn cũ anh chị và các con dùng chung. Anh nói: trước kia cuộc sống gia đình cũng đàng hoàng khấm khá, cũng đầy đủ tiện nghi, phòng ốc đàng hoàng, do làm ăn thất bại, rồi bệnh tật triền miên ( nước sông cũng cạn chứ đừng nói đến tiền)? Nên mới ra nông nổi này..Tôi tìm hiểu kỹ hơn mới biết: tiền nhà, tiền học phí các con… anh còn nợ nhiều tháng liền và bị chủ nhà, nhà trường kêu lên kêu xuống làm giấy cam đoan.. Tôi hỏi anh “Khó khăn như vậy sao anh chị không nhờ nội ngoại chi viện giúp cho” Bỗng thấy mắt anh đỏ hoe và lặng người suy nghĩ, một lát sau anh nói thôi cho anh không trả lời câu hỏi này? Tôi hiểu anh chị! Hiểu những gì anh trải qua bao năm tháng! Người lính năm xưa, giờ là một trí thức đàng hoàng…Anh thấm hiểu hơn ai hết? Nhưng đành bất lực đứng nhìn…?

 Căn phòng chỉ có 10m2, không có tài sản gì!

   Qua bài viết này của tôi. Mong các bạn gần xa, những đọc giả, những trí thức, những doanh nhân, những nhà hảo tâm, các báo - đài vì lòng nhân ái, vì tình thương yêu đồng loại “một miếng khi đói bằng một gói khi no”. Hãy chung tay cứu giúp một con người qua cơn hoạn nạn, một gia đình thoát khỏi cảnh khốn cùng, để các cháu còn có mẹ, còn tiếp tục đến trường, tiếp tục bao ước mơ! Một lần nữa tôi xin kêu gọi mọi người hãy cho đi một chút hôm nay…để được nhận về ngày mai nhiều hơn thế!

Các bạn muốn biết thêm chi tiết hay thắc mắc, xin gởi về:
-          hoaithuongcb317@gmail.com  
Chúng tôi sẽ cung cấp thêm thông tin về hoàn cảnh gia đình anh chị C.
- hoặc gọi trực tiếp đến gia đình anh chị C: 08.6271.4070

Hoặc các nhà hảo tâm bao dung, thấu hiểu và có một nghĩa cử nho nhỏ muốn chia sẻ bớt những khó khăn cho gia đình anh chị C. Hãy gởi về:
-          Ngân hàng Vietcombank, c/n Phú thọ, TP HCM
-          Tên TK: Lê Quang Nhã
-          Số TK: 0421000485456.
Xin ngàn lời cảm ơn..


    Người viết: Nguyễn Hoài Thương – hoaithuongcb317@gmail.com - bạn đọc từ Đăk lăk.



0 nhận xét:

Đăng nhận xét



Cam nhận cuộc đời
View all Posts



Sức khỏe gia đình
View all Posts



Thủ Thuật Máy Tính
View all Posts



Thủ thuật kinh doanh
View all Posts